Bài văn tả mẹ luôn là một trong những đề tài cảm xúc nhất trong chương trình Tập làm văn của học sinh tiểu học. Không chỉ đơn thuần là một bài viết miêu tả ngoại hình hay hành động, bài văn tả mẹ còn là dịp để các em thể hiện tình cảm chân thật, lòng biết ơn và sự yêu thương đối với người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Dù mẹ làm nghề gì – giáo viên, nông dân hay nội trợ – hình ảnh của mẹ vẫn luôn gắn liền với những hy sinh âm thầm và tình yêu bao la dành cho con cái.
Bài văn tả mẹ của học sinh lớp 5 – Giản dị nhưng xúc động
Trong cuộc sống của em, người mà em yêu thương và kính trọng nhất chính là mẹ. Mẹ không chỉ là người sinh ra em, mà còn là người luôn âm thầm hy sinh, chăm lo từng miếng ăn, giấc ngủ, dạy dỗ em nên người bằng tất cả tình yêu thương bao la mà không lời nào có thể kể hết.
Mẹ em năm nay ba mươi bảy tuổi. Dáng người mẹ nhỏ nhắn, hơi gầy vì những năm tháng vất vả chăm lo cho gia đình. Nước da mẹ rám nắng vì mẹ thường dậy sớm ra chợ bán rau từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Tuy khuôn mặt mẹ không còn trẻ trung như ngày trước, nhưng với em, đó là khuôn mặt hiền hậu và ấm áp nhất trên đời.
Mẹ có mái tóc dài đen nhánh, thường được búi gọn sau gáy cho mát khi làm việc. Mỗi lần mẹ xõa tóc ra để gội đầu, em thường đứng nhìn mê mẩn vì tóc mẹ vừa dài vừa mềm. Mẹ có đôi mắt to, sâu và rất buồn. Mỗi lần em mắc lỗi, mẹ chỉ cần nhìn bằng ánh mắt đó là em đã thấy xấu hổ và ân hận lắm rồi. Nhưng đôi mắt ấy cũng là nơi em tìm thấy sự yêu thương, vỗ về mỗi khi em buồn hay mệt mỏi.
Mẹ em là người phụ nữ tảo tần, chịu thương chịu khó. Ngày nào mẹ cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi lại đạp xe ra chợ bán hàng. Dù mưa hay nắng, mẹ chưa bao giờ nghỉ một ngày nào. Buổi trưa mẹ về nấu cơm, lo cho em ăn uống xong xuôi rồi lại tranh thủ chợp mắt một lát trước khi tiếp tục công việc buổi chiều. Tối đến, mẹ lại tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, dạy em học bài. Có những hôm em đã ngủ say mà vẫn thấy ánh đèn bàn học mẹ sáng lên, vì mẹ còn ngồi may vá, vá lại áo quần cho cả nhà.
Mẹ không bao giờ than vãn hay kêu ca gì, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn. Mẹ chỉ luôn nhắc em cố gắng học thật tốt, ngoan ngoãn và sống thật lòng với mọi người. Mỗi lần em đạt điểm cao, mẹ vui đến mức cười cả ngày, ôm em vào lòng và nói: “Con mẹ giỏi quá!”. Niềm vui của mẹ giản dị lắm, chỉ cần em mạnh khỏe và chăm ngoan là đủ.
Có một lần em bị sốt cao, mẹ đã thức suốt cả đêm để chườm khăn lạnh cho em. Mắt mẹ thâm quầng, gương mặt hốc hác đi vì lo lắng. Đêm đó, mẹ không ngủ mà ngồi bên cạnh em, luôn tay đo nhiệt độ, đút nước cam, xoa dầu cho em. Khi em tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy chính là đôi mắt mẹ đỏ hoe vì thức trắng. Lúc ấy, em chỉ muốn ôm chặt lấy mẹ và nói lời cảm ơn, nhưng vì còn nhỏ nên em chỉ biết nắm lấy tay mẹ thật chặt.
Mẹ không phải người giỏi nói những lời yêu thương, nhưng em luôn cảm nhận được tình yêu của mẹ qua từng hành động nhỏ: là khi mẹ nhường phần thức ăn ngon cho em, là khi mẹ che mưa che nắng cho em khi đón em tan học, là khi mẹ cặm cụi vá lại đôi giày rách em thích. Tình yêu ấy không cần phô trương, không cần lời hoa mỹ, nhưng lại sâu đậm và vững bền theo năm tháng.
Em tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời như thế. Em biết rằng sau lưng em luôn có mẹ âm thầm dõi theo và ủng hộ. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, em lại có thêm động lực để cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn và trở thành một người con có ích.
Nếu có ai hỏi em rằng “Ai là người hùng của em?”, em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: “Đó chính là mẹ em – người phụ nữ giản dị nhưng tràn đầy yêu thương, đã và đang dạy em cách sống bằng cả trái tim.”
Bài văn đạt giải cấp tỉnh – Miêu tả chi tiết và sâu sắc
Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có một người phụ nữ đặc biệt để yêu thương và biết ơn – đó chính là mẹ. Mẹ là người đã sinh ra ta, nuôi ta khôn lớn bằng tình yêu thương vô bờ bến, bằng tất cả sự hy sinh thầm lặng. Với em, mẹ không chỉ là người chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ, mà còn là chỗ dựa vững chắc mỗi khi em gặp khó khăn. Mẹ là ánh sáng ấm áp trong tâm hồn em, là ngọn lửa nhỏ luôn âm thầm thắp sáng mọi nẻo đường em đi.
Mẹ em năm nay bốn mươi tuổi, là một giáo viên dạy Văn ở trường cấp hai trong huyện. Mẹ có vóc dáng thanh mảnh, không cao lắm nhưng rất nhanh nhẹn. Mái tóc mẹ dài và đen, thường được búi gọn sau gáy mỗi khi đến trường. Làn da mẹ ngăm nhẹ, điểm xuyết vài vết đồi mồi nơi khóe mắt, có lẽ vì năm tháng bận rộn đã để lại dấu vết. Gương mặt mẹ không phải kiểu đẹp sắc sảo, nhưng luôn sáng lên bởi nụ cười hiền hậu và ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt ấy – sâu thẳm, ấm áp và luôn chất chứa yêu thương – là nơi em tìm thấy sự bình yên mỗi khi mệt mỏi.
Điều đặc biệt ở mẹ không chỉ là ngoại hình mà là cách mẹ sống. Mẹ sống giản dị, yêu thương và luôn hết lòng vì gia đình. Mỗi buổi sáng, mẹ thức dậy lúc 5 giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Sau đó, mẹ lại tất bật sửa soạn tài liệu để kịp đến lớp đúng giờ. Những lúc em còn ngái ngủ, mẹ luôn nhẹ nhàng vuốt tóc và đánh thức em bằng một giọng nói êm ái: “Con dậy đi học nào!”. Chính âm thanh ấy đã trở thành thói quen dễ chịu nhất trong ngày của em.
Ngoài công việc ở trường, mẹ còn lo toan mọi việc trong gia đình. Từ dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng, đến việc dạy em học mỗi tối, mẹ đều làm một cách chỉn chu và đầy trách nhiệm. Dù bận rộn đến mấy, mẹ chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc em. Mỗi khi em bị ốm, mẹ luôn ở bên, pha nước ấm, đắp khăn mát và kể chuyện để em dễ ngủ. Bàn tay mẹ tuy có phần chai sạn vì công việc nhưng đối với em, đó là bàn tay dịu dàng và ấm áp nhất.
Mẹ còn là người thầy đầu tiên dạy em cách sống đúng đắn. Mẹ không bao giờ quát mắng, mà luôn nhẹ nhàng giải thích để em hiểu vấn đề. Khi em mắc lỗi, mẹ không trách móc, mà giúp em nhìn nhận sai lầm để sửa chữa. Nhờ mẹ, em học được cách yêu thương, biết quan tâm người khác, và hiểu được rằng sống tử tế là điều quan trọng nhất.
Có một kỷ niệm khiến em nhớ mãi. Đó là năm em học lớp 4, em thi học sinh giỏi Văn cấp trường nhưng không đạt giải. Em buồn và bật khóc khi về đến nhà. Mẹ không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, ôm em vào lòng và thì thầm: “Con đã cố gắng, mẹ tự hào về con. Điều quan trọng không phải là giải thưởng, mà là con không từ bỏ.” Những lời ấy đến giờ vẫn là động lực mỗi khi em cảm thấy nản lòng.
Mẹ em không có những điều cao sang, không thích mua sắm cho bản thân, cũng chẳng bao giờ đòi hỏi gì. Mẹ chỉ sống vì chồng con, vì lớp học nhỏ nơi mẹ giảng dạy, và vì những học trò còn non dại. Có lẽ với mẹ, niềm vui lớn nhất là khi em học giỏi, ngoan ngoãn và sống có ích.
Em luôn tự hào về mẹ – người phụ nữ bình dị nhưng đầy nghị lực và tình yêu thương. Em ước mơ lớn lên sẽ trở thành một người như mẹ: sống tử tế, chân thành và luôn lan toả yêu thương đến những người xung quanh.
Bài văn tả mẹ khi đang nấu ăn – Góc nhìn đời thường
Mỗi người mẹ đều có một cách thể hiện tình yêu thương riêng dành cho con. Riêng mẹ em, tình yêu ấy được gói ghém vào từng món ăn hàng ngày. Em luôn cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc khi nhìn mẹ đứng trong bếp, miệt mài chuẩn bị từng bữa cơm cho gia đình. Đó là hình ảnh giản dị nhưng lại in đậm trong tâm trí em – mẹ em khi đang nấu ăn.
Mẹ em không cao, dáng người nhỏ nhắn, đôi vai hơi gầy vì những năm tháng tảo tần sớm hôm. Mái tóc mẹ dài và đen, được mẹ buộc gọn sau gáy mỗi khi vào bếp để tiện nấu nướng. Gương mặt mẹ dù không trắng trẻo, rạng ngời như các diễn viên trên ti vi, nhưng đối với em, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất – đẹp vì ánh mắt dịu dàng, vì nụ cười hiền từ và vì bàn tay khéo léo đã nuôi dưỡng cả gia đình này.
Gian bếp nhà em không rộng, chỉ là một góc nhỏ gọn gàng phía sau nhà, nơi mẹ vẫn gọi là “thế giới của mẹ”. Mỗi buổi chiều, sau khi đi làm về, mẹ lại tất bật vào bếp chuẩn bị bữa cơm. Tay mẹ thoăn thoắt lặt rau, rửa thịt, bắc nồi lên bếp. Dù có mệt, mẹ vẫn luôn giữ được nụ cười tươi tắn khi nghe em kể chuyện trường lớp trong lúc mẹ nấu. Thỉnh thoảng, mẹ còn hát khe khẽ một bài dân ca, khiến gian bếp như ấm hơn, bình yên hơn.
Em thích nhất là được ngồi bên bàn ăn nhỏ trong bếp, vừa học bài vừa lén nhìn mẹ nấu ăn. Mùi hành phi thơm lừng, tiếng dầu mỡ xèo xèo, mùi canh rau ngọt lành… tất cả những âm thanh và hương vị đó, đối với em, không chỉ là mùi của thức ăn – mà là mùi của tình mẹ.
Mẹ em nấu ăn rất ngon. Dù chỉ là món canh rau dền, cá kho hay thịt rang bình dị, mẹ vẫn luôn nêm nếm khéo léo sao cho vừa miệng cả nhà. Em từng nghe ba em cười đùa rằng: “Cơm mẹ con nấu, ăn hoài không chán!”, và em cũng đồng ý như thế. Không phải vì các món ăn quá cầu kỳ, mà vì mỗi bữa cơm đều chứa đựng tình yêu, sự chăm sóc tỉ mỉ của mẹ dành cho chồng con.
Có những hôm em thấy mẹ nấu hai ba món, dù nhà chỉ có ba người. Em thắc mắc thì mẹ bảo: “Mỗi người một khẩu vị, mẹ muốn ai cũng ăn ngon miệng.” Nghe thế, tim em như ấm lên vì xúc động. Hóa ra, mẹ để ý từng điều nhỏ nhặt như thế, chỉ để bữa cơm gia đình thêm trọn vẹn.
Thỉnh thoảng, em cũng được mẹ cho phụ nhặt rau, rửa chén. Mỗi lúc như vậy, mẹ lại chỉ dạy từng chút một: “Gọt bí thì phải gọt mỏng tay để không phí…”, “Rửa rau phải rửa nhiều lần cho sạch thuốc…”. Không chỉ là nấu ăn, mẹ dạy em cả sự tỉ mỉ, cẩn thận, và cả lòng yêu thương từ những hành động tưởng chừng nhỏ bé ấy.
Một lần, nhà em mất điện đúng giờ nấu cơm tối. Trong bóng tối, mẹ vẫn kiên trì nấu bằng bếp gas, đèn pin được gác lên kệ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt mẹ đẫm mồ hôi. Dù mệt và nóng, mẹ vẫn không quên nêm nếm cẩn thận. Lúc dọn cơm lên bàn, em vừa ăn vừa nghẹn ngào, vì hiểu rằng mỗi bữa ăn không chỉ là chuyện “no bụng”, mà là tình thương được nấu thành món ăn, gửi gắm trong từng hạt cơm, lát cá.
Với em, hình ảnh mẹ trong căn bếp là biểu tượng của hạnh phúc. Dù mai này em có đi xa đến đâu, ăn nhiều món ngon sang trọng cỡ nào, em tin chắc rằng không có nơi nào nấu cơm ngon như căn bếp của mẹ – nơi mẹ đặt cả trái tim mình vào từng món ăn cho con.
Bài văn tả mẹ khi chăm sóc em bé – Yêu thương dịu dàng
Tình mẫu tử không chỉ hiện hữu trong những câu nói yêu thương, mà còn thể hiện rõ ràng qua từng cử chỉ ân cần, chăm sóc thầm lặng của người mẹ. Từ khi nhà em có thêm em bé, em càng cảm nhận rõ hơn sự hy sinh, nhẫn nại và tình yêu dịu dàng mà mẹ dành cho con cái. Hình ảnh mẹ bế bồng, dỗ dành và chăm sóc em bé mỗi ngày đã in sâu vào tâm trí em như một kỷ niệm đẹp đẽ, thiêng liêng.
Mẹ em năm nay ba mươi sáu tuổi, dáng người không cao lắm, hơi gầy đi nhiều sau khi sinh em bé. Gương mặt mẹ vẫn hiền hậu như ngày nào, nhưng đã xuất hiện vài vết thâm dưới mắt vì những đêm thức trắng trông con. Mái tóc mẹ dài và thường buộc gọn lại phía sau để tiện bề chăm sóc em nhỏ. Dù có vất vả, mẹ vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến mỗi khi nhìn các con.
Từ ngày em trai em chào đời, cuộc sống trong nhà bận rộn hẳn lên, và mẹ là người bận rộn nhất. Từ sáng sớm, mẹ đã dậy pha sữa, thay tã, rồi ru em ngủ. Khi em bé khóc, mẹ nhanh chóng chạy tới, bế em lên nhẹ nhàng như sợ làm đau thiên thần bé bỏng. Mỗi lần như vậy, mẹ thường áp sát em bé vào ngực, vỗ về từng nhịp chậm rãi, miệng khe khẽ hát những câu ru êm dịu:
“Ầu ơ… Gió đưa cành trúc la đà,
Mẹ ru con ngủ, mẹ là gốc cây…”
Âm thanh ấy khiến căn nhà nhỏ như dịu lại, em bé nín khóc, còn em thì lặng người vì xúc động. Có những buổi trưa oi bức, mẹ vừa quạt cho em bé ngủ, vừa tranh thủ nhắm mắt vài phút, tay vẫn đặt hờ lên ngực con như sợ em giật mình. Mồ hôi mẹ lấm tấm trên trán, áo mẹ ướt đẫm, nhưng mẹ chưa từng than vãn lấy một lời.
Em ấn tượng nhất là đôi tay mẹ khi chăm sóc em bé. Đôi bàn tay gầy gò, xương xương nhưng đầy dịu dàng. Mẹ cẩn thận từng động tác nhỏ: lau mặt cho em bé bằng khăn ấm, bôi dầu vào lòng bàn chân, thay từng chiếc áo, cái tã… tất cả đều mềm mại, nhẹ nhàng như thể mẹ đang nâng niu một món quà quý giá nhất thế gian.
Khi em bé bị sốt, mẹ gần như không chợp mắt cả đêm. Mẹ ôm em trong tay, đặt khăn mát lên trán, vừa dỗ dành vừa lo lắng theo dõi nhiệt độ từng giờ. Ánh mắt mẹ lúc ấy đầy nỗi lo, nhưng vẫn kiên cường và vững vàng để con cảm thấy an toàn. Em đứng nhìn mẹ trong đêm mà thấy tim mình thắt lại – thương mẹ vô cùng.
Ngoài chăm sóc em bé, mẹ vẫn không quên quan tâm đến em. Có hôm em làm bài tập sai, mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi xoa đầu em, bảo: “Con là anh rồi, phải gương mẫu và biết thương em, thương mẹ nhé.” Chỉ một câu nói thôi nhưng em hiểu rằng mẹ đang vất vả lắm, và cần lắm sự ngoan ngoãn từ em.
Dù cực nhọc là thế, nhưng mỗi khi em bé cười khanh khách, mẹ cũng cười theo – nụ cười rạng rỡ như xua tan bao mệt mỏi. Em đã từng hỏi mẹ có mệt không, mẹ chỉ cười và nói: “Được chăm con, mẹ vui lắm. Chỉ mong các con lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn là mẹ hạnh phúc rồi.”
Mẹ không bao giờ nói những lời hoa mỹ, nhưng chính qua từng hành động nhỏ khi chăm sóc em bé, em thấy rõ được tình yêu thương sâu sắc, vô điều kiện. Mẹ giống như một dòng suối mát lành – âm thầm chảy, dịu dàng tưới mát tâm hồn em và em bé mỗi ngày.
Em yêu mẹ rất nhiều. Em mong sau này sẽ trở thành một người con ngoan, biết phụ mẹ chăm sóc em, học giỏi và biết sống tử tế, để không phụ công ơn của mẹ – người mẹ tuyệt vời, dịu dàng nhất thế gian này.
Bài văn tả mẹ làm nông – Mẹ của những người con nông thôn
Trong trái tim em, hình ảnh mẹ luôn hiện lên bình dị và gần gũi. Mẹ không phải là người phụ nữ làm việc nơi thành phố hào nhoáng, mẹ em là một người nông dân chân chất, gắn bó cả cuộc đời mình với ruộng đồng, nắng mưa và đất cát.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, rám nắng sau bao năm tháng vất vả lao động. Làn da mẹ sạm đi vì nắng gió, đôi tay chai sần, thô ráp nhưng lại là đôi bàn tay ấm áp nhất trên đời. Mỗi lần mẹ xoa đầu em, em lại cảm thấy yên bình đến lạ. Mái tóc mẹ buộc gọn sau gáy, thường giấu dưới chiếc nón lá mỗi khi ra đồng. Dù không dùng mỹ phẩm, không mặc váy áo đẹp, với em, mẹ vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất – bởi sự hi sinh và yêu thương mà mẹ dành cho gia đình.
Sáng sớm khi trời còn chưa kịp sáng rõ, mẹ đã dậy nhóm bếp, nấu cơm, chuẩn bị đồ đạc để ra đồng. Mẹ làm việc trên những thửa ruộng dài, đôi chân ngập trong bùn lầy, tay thì thoăn thoắt nhổ mạ, gặt lúa hay nhặt cỏ. Có hôm trời mưa gió, quần áo mẹ ướt sũng, nhưng mẹ vẫn không nề hà. Lúc mùa gặt tới, mẹ còn làm việc từ sáng sớm đến tận tối khuya. Vậy mà mẹ chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mẹ bảo: “Cố thêm chút nữa để lo cho tụi con học hành đầy đủ”.
Những lúc nhìn mẹ lom khom cấy lúa, lưng đã mỏi nhưng vẫn cố, em chỉ ước mình sớm lớn để đỡ đần cho mẹ. Em thương mẹ nhiều lắm! Mẹ chính là trụ cột của gia đình, vừa làm nông, vừa chăm sóc nhà cửa, nuôi dạy em và các anh chị. Mỗi bữa cơm mẹ nấu, dù chỉ là rau luộc, cá kho, vẫn khiến em cảm nhận được sự đong đầy của tình thương.
Em nhớ nhất buổi chiều hôm ấy, trời mưa to bất ngờ, mẹ đang đi làm đồng chưa về. Em và chị lo lắng đứng chờ đầu ngõ. Khi thấy bóng dáng mẹ cầm cuốc đi về, quần áo lấm bùn, em chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy mẹ. Mẹ cười, bảo rằng: “Có ướt một chút thôi, không sao đâu”, nhưng em biết, mẹ đã lạnh và mệt nhiều lắm rồi.
Mẹ dạy em rất nhiều điều quý giá trong cuộc sống. Mẹ dạy em biết yêu lao động, biết sống tiết kiệm, biết quan tâm và yêu thương những người xung quanh. Mỗi khi em buồn hay thất bại, mẹ luôn là người đầu tiên an ủi, vỗ về em bằng giọng nói dịu dàng: “Không sao, có mẹ đây rồi”.
Dù công việc đồng áng vất vả, mẹ vẫn luôn quan tâm đến việc học của chúng em. Tối nào mẹ cũng giục em học bài, kiểm tra cặp sách và hỏi han từng chút một. Nhìn đôi mắt mẹ thâm quầng vì mệt mỏi mà vẫn lo cho em từng điều nhỏ nhặt, em lại càng quyết tâm học tập thật giỏi, để không phụ công ơn của mẹ.
Với em, mẹ không chỉ là người sinh ra em, mà còn là người hùng thầm lặng. Mẹ không có những thành tựu lớn lao, nhưng trong lòng em, mẹ là tất cả. Từng giọt mồ hôi mẹ đổ xuống cánh đồng hôm nay, chính là để gieo những hạt giống ước mơ cho tương lai của em.
Em yêu mẹ rất nhiều – người mẹ nông dân giản dị mà vĩ đại trong lòng em.
Bài văn tả mẹ qua ký ức tuổi thơ
Trong ký ức tuổi thơ của em, hình ảnh mẹ luôn là điều đẹp đẽ và ấm áp nhất. Những kỷ niệm bên mẹ không chỉ là những hình ảnh lướt qua trong tâm trí, mà là từng mảnh ghép tạo nên cả bầu trời tuổi thơ rực rỡ, êm đềm và đầy yêu thương.
Mẹ em không cao, dáng người nhỏ nhắn và gầy gò bởi những tháng ngày vất vả. Khuôn mặt mẹ rám nắng, làn da sạm đi theo thời gian nhưng luôn rạng rỡ nụ cười. Đôi mắt mẹ sâu và hiền hậu, lúc nào cũng ánh lên vẻ dịu dàng và bao dung. Có lần em bị điểm kém, sợ mẹ mắng, em giấu bài kiểm tra dưới gối. Tối hôm đó, mẹ vẫn nhẹ nhàng ngồi bên giường, xoa đầu em rồi nói: “Con sai thì sửa, mẹ vẫn thương con”. Em đã bật khóc và thầm hứa sẽ cố gắng hơn để không phụ lòng mẹ.
Em nhớ nhất những buổi sáng mùa đông, trời lạnh giá, mẹ dậy thật sớm nấu cơm, chuẩn bị áo ấm cho em đi học. Bàn tay mẹ gầy, nổi rõ những vết chai do làm việc nhiều năm, nhưng chính bàn tay ấy đã luôn ủ ấm đôi tay em mỗi sớm mùa đông, hay xoa đầu dỗ dành mỗi khi em buồn, vấp ngã.
Mỗi lần em bệnh, mẹ như một bác sĩ đặc biệt. Dù có thức trắng đêm trông em sốt, mẹ vẫn không một lời than vãn. Em nhớ những lần mẹ ngồi cạnh, tay cầm khăn mát lau trán cho em, giọng nói dịu dàng “Ngủ đi con, mẹ ở đây rồi”. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến em cảm thấy an toàn như được bao bọc trong một thế giới không có nỗi sợ hãi.
Tuổi thơ của em còn là những buổi chiều được mẹ đón sau giờ tan học. Mẹ thường dắt tay em đi bộ về nhà trên con đường làng rợp bóng cây. Mẹ hay kể chuyện cổ tích, chuyện ngày xưa mẹ đi học thế nào. Giọng mẹ kể vừa chậm rãi, vừa trầm ấm, như đưa em vào một thế giới thần tiên kỳ diệu. Nhờ mẹ mà em yêu thích văn chương, học được cách nhìn cuộc sống bằng đôi mắt nhẹ nhàng và thấu cảm.
Thời gian trôi qua, em lớn dần, mẹ cũng nhiều tuổi hơn. Mái tóc mẹ giờ đã có vài sợi bạc, lưng mẹ còng hơn trước, nhưng tình yêu mẹ dành cho em vẫn như thuở ban đầu – trọn vẹn và âm thầm. Em chưa từng nói “con yêu mẹ” một cách trực tiếp, nhưng trong lòng em, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất – là người em luôn biết ơn và tự hào.
Dù sau này có đi xa, dù mai này có lớn khôn, có trưởng thành thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ quên những tháng ngày tuổi thơ gắn với hình ảnh mẹ. Từ lời ru buổi tối, nắm tay qua những con đường lầy lội, đến những lần mẹ chăm sóc khi em ốm đau – tất cả đều là ký ức đẹp nhất trong đời.
Mẹ không phải người vĩ đại như trong truyện cổ tích, nhưng đối với em, mẹ là người hùng thầm lặng – người đã nuôi nấng em lớn khôn bằng cả tình yêu vô bờ bến.
Bài văn tả mẹ nhân ngày 8/3 – Tri ân đầy xúc động
Trong cuộc đời mỗi người, mẹ là người phụ nữ đặc biệt nhất – người không chỉ sinh ra ta mà còn dạy ta những bài học đầu đời bằng tất cả yêu thương và sự hy sinh thầm lặng. Nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, em muốn viết vài dòng để tả về mẹ – người luôn âm thầm bên em mỗi ngày với tất cả tình yêu vô bờ bến.
Mẹ em không cao, dáng người nhỏ nhắn nhưng luôn nhanh nhẹn và đầy sức sống. Mái tóc mẹ dài, đen nhánh, thường được buộc gọn gàng phía sau khi làm việc nhà. Làn da mẹ không còn trắng hồng như thời con gái, thay vào đó là những vết rám nắng vì bao năm vất vả lo toan cho gia đình. Nhưng trong mắt em, mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.
Điều em ấn tượng nhất ở mẹ là đôi mắt – đôi mắt hiền hậu, sâu lắng và luôn ánh lên sự dịu dàng. Mỗi khi em mắc lỗi, mẹ không la mắng nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt mẹ, em đã thấy được sự buồn bã và thất vọng. Chính ánh mắt ấy khiến em tự thấy cần phải cố gắng hơn để không làm mẹ buồn.
Công việc hàng ngày của mẹ bắt đầu từ sớm tinh mơ. Mẹ dậy từ 5 giờ sáng, nấu ăn, chuẩn bị đồ cho em đến trường, sau đó mới vội vàng đi làm. Dù bận rộn, mẹ chưa bao giờ quên chuẩn bị bữa sáng chu đáo cho em và cả gia đình. Mỗi sáng, khi mở mắt ra và ngửi thấy mùi canh rau nóng hổi, bánh mì thơm lừng, em biết rằng mẹ đã dậy từ lâu để lo cho từng người.
Buổi tối, sau một ngày mệt mỏi, mẹ vẫn không nghỉ ngơi mà tranh thủ giặt giũ, dọn dẹp và dạy em học. Những lúc em học bài khó, mẹ luôn kiên nhẫn giảng lại từng chút một. Khi em được điểm tốt, ánh mắt mẹ sáng lên vì tự hào. Khi em buồn, mẹ luôn là người lắng nghe và an ủi em bằng những lời động viên nhẹ nhàng.
Ngày 8/3 năm nay, em đã dành tiền tiết kiệm mua một bó hoa nhỏ và tấm thiệp xinh xắn để tặng mẹ. Khi nhận được món quà, mẹ cười rất tươi, nụ cười khiến em cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc vô cùng. Em biết, với mẹ, những điều nhỏ bé như vậy cũng đủ để thấy được con mình đã lớn, đã biết quan tâm.
Nhân ngày 8/3, em chỉ muốn nói với mẹ một điều: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”. Dù không thể nói ra thành lời mỗi ngày, nhưng trong lòng em, mẹ luôn là người quan trọng nhất. Em mong sao mẹ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và mãi là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình.
Mẹ không cần hào nhoáng, không ưa những điều phô trương. Mẹ giản dị, mộc mạc như chính tình yêu mà mẹ dành cho em vậy – âm thầm, kiên định và mãi mãi không đổi thay. Em tự hào vì có mẹ là người dẫn lối, dạy dỗ và yêu thương mình vô điều kiện.
Bài văn tả mẹ khi đang dạy học – Người mẹ làm nghề giáo
Mỗi khi nhắc đến mẹ, em lại thấy lòng mình dâng trào cảm xúc. Mẹ không chỉ là người sinh thành, chăm sóc em từng ngày mà còn là một người giáo viên tận tụy với nghề, hết lòng vì học sinh. Hình ảnh mẹ khi đứng lớp đã in sâu trong ký ức em, trở thành niềm tự hào không thể nào quên.
Mẹ em là một giáo viên tiểu học. Mẹ không cao lắm, dáng người gầy gầy nhưng lúc nào cũng nhanh nhẹn, hoạt bát. Mái tóc mẹ dài, thường được búi gọn phía sau đầu để tiện cho công việc. Đôi mắt mẹ hiền từ, ánh lên sự thông minh và nghiêm khắc mỗi khi giảng bài. Mẹ thường mặc áo dài mỗi ngày đến trường, có hôm là áo dài màu tím, có hôm là màu xanh da trời nhẹ nhàng. Nhìn mẹ trong tà áo dài thướt tha đứng trên bục giảng, em cảm thấy mẹ thật đẹp, thật duyên dáng và đầy tự hào.
Có lần em được ngồi trong lớp của mẹ khi trường tổ chức hoạt động “Một ngày làm học sinh lớp mẹ”. Đó là lần đầu tiên em được tận mắt chứng kiến mẹ giảng bài cho học sinh. Giọng nói mẹ rõ ràng, truyền cảm và ấm áp khiến cả lớp lắng nghe chăm chú. Mẹ giảng bài toán đơn giản mà dễ hiểu, rồi thỉnh thoảng kể thêm một vài câu chuyện nhỏ khiến lớp học sôi nổi hơn. Em ngồi ở cuối lớp, vừa quan sát vừa lắng nghe mẹ, cảm thấy như đang thấy một người mẹ khác – nghiêm túc, trách nhiệm nhưng cũng rất gần gũi và đáng yêu.
Mẹ rất yêu nghề. Dù có những hôm về nhà muộn vì chấm bài hay soạn giáo án, mẹ vẫn luôn tươi cười và hỏi han em từng việc nhỏ trong ngày. Có hôm mẹ kể với em về một học sinh chưa biết đọc, mẹ đã kiên nhẫn kèm cặp suốt mấy tuần liền. Khi em hỏi sao mẹ không nghỉ ngơi nhiều hơn, mẹ chỉ cười và nói: “Thầy cô không chỉ dạy chữ, mà còn gieo hạt yêu thương, con ạ.” Em hiểu rằng trong tim mẹ, học sinh cũng quan trọng như chính những đứa con của mình.
Công việc của mẹ không hề nhàn nhã như nhiều người nghĩ. Mỗi buổi tối, sau khi nấu ăn, mẹ lại ngồi vào bàn, lặng lẽ chấm bài, đọc vở học sinh. Mỗi dấu phẩy đỏ, mỗi lời nhận xét của mẹ đều cẩn thận, tỉ mỉ. Có khi em còn thấy mẹ thức đến khuya để soạn giáo án cho một tiết dạy đặc biệt vào hôm sau. Em thương mẹ lắm, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh để tiếp tục mang con chữ đến với bao thế hệ học trò.
Nhìn mẹ, em hiểu rằng nghề giáo không chỉ là một công việc mà còn là một sứ mệnh. Mẹ vừa là người mẹ trong gia đình, vừa là người mẹ thứ hai của biết bao đứa trẻ khác. Em tự hào vì có mẹ là cô giáo – người ngày ngày dạy học với tất cả tình yêu thương và trách nhiệm.
Mỗi khi em đi học, em lại nhớ đến hình ảnh mẹ đứng lớp, dáng người thẳng, ánh mắt đầy nhiệt huyết và giọng nói truyền cảm. Chính mẹ đã truyền cho em niềm tin vào tri thức, vào tình yêu thương con người. Em mong sau này cũng có thể trở thành một người như mẹ – sống giản dị, yêu thương và cống hiến.
Bài văn tả mẹ trong ngày Tết – Không khí sum vầy
Tết là dịp để mọi thành viên trong gia đình được đoàn tụ, cùng nhau sum vầy bên mâm cơm ấm cúng. Trong không khí rộn ràng ấy, hình ảnh mẹ hiện lên trong mắt em thật dịu dàng mà cũng thật vất vả. Đối với em, Tết không trọn vẹn nếu thiếu bóng dáng người mẹ thân yêu – người đã luôn tất bật chuẩn bị mọi thứ để gia đình có một cái Tết thật đủ đầy, ấm áp.
Sáng 28 Tết, khi mọi người còn đang say ngủ, mẹ em đã dậy từ rất sớm. Tiếng chân nhẹ nhàng của mẹ đi qua phòng khách, tiếng mở cửa bếp khe khẽ – tất cả đều quen thuộc và bình yên. Mẹ mặc bộ quần áo ở nhà đã bạc màu vì sử dụng lâu ngày, mái tóc được búi gọn gàng phía sau để tiện nấu nướng. Gương mặt mẹ rám nắng, có những nếp nhăn ở đuôi mắt, nhưng vẫn toát lên vẻ hiền hậu và đầy yêu thương.
Mẹ bắt đầu ngày mới bằng việc dọn dẹp lại bàn thờ tổ tiên, lau sạch từng món đồ nhỏ, thay hoa tươi, chuẩn bị đèn nhang. Em đứng bên cạnh mẹ, nhìn mẹ lau chùi một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Mỗi hành động của mẹ như thể hiện lòng thành kính với ông bà, tổ tiên – điều mà mẹ luôn dạy em phải ghi nhớ trong lòng.
Sau khi hoàn tất công việc trên bàn thờ, mẹ chuyển sang nấu ăn. Bếp lửa đỏ rực, nồi bánh chưng được chuẩn bị sẵn đang sôi ùng ục. Mùi thơm của lá dong, gạo nếp, đậu xanh hòa quyện với nhau lan tỏa khắp gian bếp. Mẹ vừa nêm nếm gia vị cho món thịt kho tàu, vừa trò chuyện vui vẻ với em. Mỗi câu nói của mẹ như chứa đựng tình yêu thương chan chứa. Em thích nhất là khoảnh khắc mẹ cười, nụ cười hiền hậu khiến em cảm thấy ấm lòng giữa tiết trời se lạnh cuối năm.
Mẹ không quên sửa soạn nhà cửa, thay áo mới cho từng chiếc gối, trải lại khăn bàn, lau khung ảnh gia đình và sắp xếp lại lọ hoa trong phòng khách. Dù công việc bận rộn, mẹ luôn giữ thái độ nhẹ nhàng, không hề than vãn hay tỏ ra mệt mỏi. Em biết mẹ yêu những ngày Tết, nhưng cũng hiểu rằng để có một cái Tết trọn vẹn, mẹ phải hy sinh rất nhiều công sức.
Tối 30 Tết, mẹ diện chiếc áo dài màu đỏ tươi mà ba tặng năm ngoái. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mẹ rạng rỡ như một người phụ nữ trẻ trung và đầy sức sống. Em thấy trong mắt ba ánh lên sự tự hào khi nhìn mẹ, còn em thì thấy lòng mình ngập tràn yêu thương. Khi mọi người cùng nâng ly chúc mừng năm mới, mẹ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười và nói: “Chỉ cần cả nhà vui vẻ, khỏe mạnh là mẹ mãn nguyện rồi.”
Đối với em, mẹ là biểu tượng của Tết cổ truyền Việt Nam – tảo tần, hy sinh, nhưng luôn mang đến yêu thương và gắn kết gia đình. Hình ảnh mẹ trong ngày Tết là ký ức em sẽ mãi khắc ghi trong tim. Dù mai này lớn khôn, đi xa đến đâu, em vẫn luôn nhớ về mẹ – người phụ nữ đã dành cả tuổi xuân để giữ lửa cho gia đình trong những ngày Tết đoàn viên.
Bài văn tả mẹ khi đang ngủ – Góc nhìn yên bình
Mỗi người đều có một hình ảnh về mẹ mà mình luôn nhớ mãi. Với em, đó không phải là lúc mẹ cười, hay lúc mẹ nấu ăn trong gian bếp ấm áp, mà là khoảnh khắc mẹ ngủ – một khung cảnh bình yên và thiêng liêng khiến trái tim em chợt lặng đi vì xúc động.
Mẹ em năm nay gần bốn mươi tuổi. Mẹ không quá cao, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn và tháo vát. Gương mặt mẹ không đẹp như những người mẫu trên tivi, nhưng với em, đó là khuôn mặt đẹp nhất thế gian. Làn da mẹ hơi ngăm vì nắng gió, đôi bàn tay mẹ sần sùi vì công việc, nhưng tất cả đều là minh chứng cho sự vất vả, hy sinh thầm lặng vì gia đình.
Thường ngày, mẹ rất bận rộn. Buổi sáng dậy sớm lo cơm nước, đưa em đến trường, rồi tất bật đi làm. Chiều về, mẹ lại vội vàng nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ và còn giúp em học bài. Mẹ chỉ thực sự nghỉ ngơi khi mọi người trong nhà đã yên giấc. Chính vì vậy, những lúc thấy mẹ ngủ, em lại lặng lẽ ngắm nhìn – và thấy lòng mình vừa thương, vừa biết ơn.
Tối hôm ấy, em học bài xong thì rón rén bước vào phòng. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ soi một màu vàng ấm áp. Mẹ đang nằm nghiêng, chăn kéo đến ngang ngực, gương mặt mẹ khi ngủ thật thanh thản. Hàng mi cong nhẹ khép hờ, đôi môi khẽ mím lại. Trên trán mẹ vẫn còn hằn vài nếp nhăn – dấu vết của thời gian và lo toan cuộc sống. Em chợt nhận ra, mẹ không còn trẻ nữa, và những năm tháng nhọc nhằn đã in sâu lên từng đường nét khuôn mặt.
Tiếng thở của mẹ đều đều, nhè nhẹ, như một bản nhạc ru êm dịu. Em không muốn đánh thức mẹ dậy, cũng không nỡ rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Em khẽ kéo lại chăn cho mẹ, rồi ngồi đó một lát, ngắm nhìn và nghĩ ngợi. Em thấy lòng mình thật ấm, thật yên – như cả thế giới ngoài kia đang lặng đi, chỉ còn mẹ và em trong một khoảng bình yên rất riêng.
Từ khi còn nhỏ, em đã được mẹ ôm ấp mỗi đêm trước khi ngủ. Giờ đây, khi lớn hơn một chút, em muốn là người che chở lại cho mẹ, dù chỉ là bằng hành động nhỏ bé như kéo lại chăn, hay khẽ đặt tay lên má mẹ để cảm nhận hơi ấm.
Khoảnh khắc mẹ đang ngủ dường như giúp em hiểu hơn về sự hy sinh âm thầm của mẹ. Mẹ – người phụ nữ luôn lặng lẽ làm tất cả vì gia đình, không than vãn, không đòi hỏi điều gì. Em thầm hứa với lòng mình: sau này sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn và trưởng thành để mẹ không còn vất vả như bây giờ nữa.
Trong cuộc sống, có lẽ chúng ta thường chỉ để ý đến những khoảnh khắc lớn lao, mà quên mất rằng, chính những điều giản dị như khi mẹ đang ngủ cũng có thể khiến trái tim ta lặng đi vì yêu thương. Và em biết rằng, hình ảnh mẹ trong giấc ngủ ấy – yên bình và dịu dàng – sẽ mãi là một ký ức không bao giờ phai trong em.
Câu Hỏi Thường Gặp (FAQ)
Làm sao để viết một bài văn tả mẹ hay và xúc động?
Để viết một bài văn tả mẹ thật hay, bạn nên xuất phát từ tình cảm chân thật. Hãy miêu tả rõ nét từ ngoại hình, hành động, lời nói cho đến tính cách của mẹ qua những tình huống cụ thể trong cuộc sống. Cảm xúc chính là “chìa khóa” để bài viết chạm đến người đọc.
Những bài văn tả mẹ nào thường được đánh giá cao?
Những bài văn được đánh giá cao thường có:
-
Cách diễn đạt mạch lạc, giàu hình ảnh
-
Miêu tả chi tiết, chân thực
-
Cảm xúc rõ ràng, không gượng ép
-
Có điểm nhấn riêng như một kỷ niệm cảm động hay hành động giản dị của mẹ.
Học sinh lớp mấy thường làm bài văn tả mẹ?
Bài văn tả mẹ thường được giao cho học sinh từ lớp 3 đến lớp 7, nhưng phổ biến nhất là ở lớp 4 và lớp 5, khi các em đã bắt đầu có khả năng quan sát tốt và biết thể hiện cảm xúc cá nhân qua câu chữ.
Có thể sử dụng bài văn mẫu trong bài làm không?
Bạn có thể tham khảo bài văn mẫu để hiểu cấu trúc, cách diễn đạt và học hỏi cách sử dụng từ ngữ. Tuy nhiên, nên viết theo cảm nhận thật của bản thân để bài văn trở nên chân thật và độc đáo hơn.
Viết văn tả mẹ có nhất thiết phải cảm động?
Không bắt buộc. Tùy theo cách viết và góc nhìn, bài văn có thể hài hước, nhẹ nhàng hoặc xúc động. Tuy nhiên, phần lớn các bài văn tả mẹ gây ấn tượng thường mang cảm xúc sâu lắng, thể hiện lòng biết ơn và tình yêu thương của người con.
Hashtag: #BàiVănTảMẹ #TìnhCảmGiaĐình #TảNgườiThân #TảMẹHayNhất #VănHọcTuổiHọcTrò #CảmXúcGiaĐình #VănMẫuLớp5 #TìnhMẹBaoLa
Top bài văn tả mẹ hay trong chương trình học lớp 5, 6, 7 là tài liệu cho các em học sinh củng cố kỹ năng làm bài văn tả người, có thêm nhiều ý tưởng xây dựng hoàn thiện bài văn, chuẩn bị cho các bài viết trên lớp, các bài kiểm tra trong năm học đạt kết quả cao.